Thực tình mà nói Đậu cũng dốt thật, với mớ chữ và kiến thức ở trường
làng đựng không đầy lá môn thì làm được gì, chỉ được mỗi cái xạo là khỏi chê,
cũng vì cái mỏ xạo ấy mà nhiều lúc Đậu cứ ngỡ mình nhất làng này, mà nhất làng
này thì cũng coi như nhất thiên hạ rồi, cứ như thế Đậu như con ếch ngồi đáy giếng
cứ ngoác mồm ra oang oang nhức cả đầu. Ngày kia hai vợ chồng Đậu nghe nói thành
đô rực rỡ là nơi đáng sống nhất quả đất. Đậu bàn với vợ:
– Vợ chồng mình ở dưới
quê cả đời, nghèo khổ đã lâu, nay người ta đồn đãi thành đô là nơi đáng sống nhất,
vậy tui với bà làm chuyến lên tỉnh để nở mặt nở mày với thiên hạ.
Vợ Đậu gật đầu, hai
vợ chồng lập tức tay xách nách mang lỉnh kỉnh quà quê, giỏ lác đựng mớ rau củ
và con gà nòi đang tơ lên thành chơi. Vừa bước xuống xe đò, một đám cò lập tức
bu quanh chụp giựt níu kéo, đứa nào cũng đòi chở vợ chồng Đậu mà chưa cần biết
đi về đâu. Vợ Đậu sợ lấm lét, ôm chặt cái giỏ lác sợ tụi nó giựt mất. Đậu cũng
xám mặt, hai tay kè kè giữ rịt túi quần vì trong ấy có mớ tiền bán lúa non để
lên thành chi tiêu. Bọn cò xe ỏm tỏi làm dữ quá, Đậu còn chưa biết tính sao thì
may quá, người em họ cũng vừa trờ đến, nhờ vậy mà bọn cò xe ôm mới chịu dãn ra.
Hai vợ chồng Đậu ngồi sau lưng ôm cứng người chở cứ như ếch đeo bẹ dừa nước, mắt
ngơ ngác nhìn phố xá hai bên, thỉnh thoảng miệng ú ớ, mắt trợn tròn ngạc nhiên
vì sự ồn ào và tấp nập của phố phường. Nhìn đâu cũng thấy nhà lầu, cửa hiệu,
đèn quảng cáo chớp chớp xanh đỏ tím vàng sao đẹp quá, sao khác với cảnh bùn lầy
nước đọng dưới quê.
Xe dừng ở đèn đỏ,
dòng xe ken kín mặt đường. Hai vợ chồng Đậu đang mở to mắt nhìn chung quanh thì
bất chợt một chiếc xe bán tải từ xa phía sau lao tới húc ủi thẳng vào đám xe
máy đang chờ đèn, một tiếng ầm kinh khủng vang lên, bao nhiêu sắt thép lẫn máu
thịt vung vãi khắp mặt đường, hàng chục chiếc xe máy gãy nát. Xe người em họ chở
vợ chồng Đậu đậu sát vỉa hè và ở xa phía trước vì thế không bị hề hấn gì, chỉ tội
hai vợ chồng Đậu sợ xanh mặt như nhái bén, cắt không còn giọt máu. Vợ Đậu thì
thào:
– Ghê quá ông ơi,
may chứ không thì lần đầu lên thành cũng là lần cuối.
Đậu sợ líu cả lưỡi
không trả lời, người em họ trấn an:
– Hổng sao đâu, ở
đây chuyện đó rất thường, người ta chờ đèn đỏ bị xe hơi ủi từ phía sau hoài, tuần
nào cũng xảy ra. Anh chị lên thành chơi nhớ đi đứng cẩn thận, dè chừng bọn
choai choai chạy ẩu.
Buổi chiều hôm đó vợ
chồng Đậu đi bộ trên vỉa hè ngắm phố phường cho đã con mắt, cho bõ ước ao bấy
lâu. Đậu vừa đi vừa móc điện thoại thông minh của Tàu để gọi về dưới quê khoe với
bạn, vừa nói mấy câu chưa đủ đầu đuôi thì bỗng có tiếng xe máy rít sát rạt, một
thằng tóc xanh đỏ ngồi sau giựt mất điện thoại cầm tay của Đậu, chỉ trong phút
chốc cả người và xe biến mất trong dòng người trên đường phố. Hai vợ chồng Đậu
hét khản cổ họng:
– Cướp, cướp, bớ người ta cướp!
Tiếng hét lạc lõng
tan biến trong tiếng ồn ào của xe cộ trên đường, chẳng có ai nghe thấy cũng chẳng
có ai giúp, những người khách bộ hành đi qua ngoái nhìn lặng lẽ đi như thể chẳng
có chuyện gì xảy ra. Hai vợ chồng thất thần ngơ ngác, một ông già ngồi gần đó
bước đến an ủi:
– Thôi thì của đi
thay người, lần sau nhớ cẩn thận hơn, giựt điện thoại, bóp xách, dây chuyền còn
hơn cơm bữa, hai người bị cướp giựt mà không bị té hay bị xây xát gì kể cũng
còn may lắm đó. Ở thành đô này mọi người phải sống chung với cướp giựt quen rồi,
ông bà dưới quê mới lên nên hổng biết đó thôi!
– Chó tui giống bẹc giê Đức chỉ ăn thịt bò Kobe Nhật, uống sữa cô gái Hà Lan, tắm xà bông Dove của Mỹ… Nó sủa vậy chứ hổng có cắn đâu.
Đậu vừa sợ vừa tức
nên lầu bầu chửi:
– Con bà nó, ỷ giàu khoe chó, nói dóc, làm màu!
Ngày đầu lên thành nhiều việc rất bỡ ngỡ, giao tiếp cũng khác dưới quê. Đậu phải ráng bắt chước người ta chứ sợ người ta cười mình hai lúa. Giấc xế trời nắng hừng hực, Đậu không biết làm gì cứ đi ra đi vào chán rồi lại nằm ở sô pha thiêm thiếp ngủ. Ngay lúc ấy tiếng loa kẹo kéo của nhà bên mở hết công suất, thì ra nhà người ta ăn nhậu hát karaoke. Không khí oi bức mà mấy cái giọng nhựa nhựa hơi men cứ nỉ non: “Ngoài kia tuyết rơi đầy, anh không đến bên em chiều nay”. Một giọng the thé tone trees cất lên: “Đêm đông ai lê gót chân phong trần tha hương…”, bài này chưa hết thì một giọng bass tiếp nối: “Hai mươi năm cuộc tình dở dang, lá rơi đắp mộ cuộc tình…” cứ như thế họ ăn nhậu và hát cho đến tận đêm khuya. Đậu thấy đầu óc nhức như tra tấn vì tiếng hát loa kẹo kéo, người em họ đi làm về lấy mấy viên thuốc nhức đầu cho Đậu uống. Người em họ cười méo xẹo:
– Hổng biết bao
nhiêu cái mộ mà nó đắp mấy năm nay hổng xong, đắp hoài, ngày nào cũng đắp mộ cuộc
tình, rồi còn đêm đông lạnh giá, tàn thu mơ phai … Con bà nó! Karaoke nó như giặc
phá xóm làng, hổng cho ai ngủ nghỉ, ông già bà cả, con nít mới sanh, người bệnh
liệt giường … cũng phải chịu trận.
– Sao dân ở đây hổng
báo cáo lên phường?
– Nhằm nhò gì anh! Mấy
ổng cũng hát Karaoke như điên chứ có thua ai.
– Như vậy thì chịu
sao thấu?
– Hổng chịu cũng phải chịu chứ giờ biết làm sao được? Mình không nói còn đỡ, mình mà nói nó làm tới còn mệt hơn, Nó thách thức ra mặt nhưng có ai làm gì được đâu, đụng vô mấy thằng say không chừng còn mệt hơn nữa, bởi vậy cả khu phố gồng mình với loa kẹo kéo, sống chung với tiếng ồn.
Những ngày kế ngồi
trong nhà hổng có việc gì làm nên tay chân thừa thãi, quanh quẩn trong 4 bức tường
nên thấy chán. Người em họ thì đi làm cả ngày. Đậu mở ti vi coi để giết thời gian,
chương trình thời sự đang trực tiếp đưa tin ông bí thư đang phát biểu:
– Kiên quyết đẩy mạnh xây dựng thành đô ta xanh và sạch hơn Singapore, lãng mạn trữ tình hơn thành Vienna, hiện đại văn minh hơn Tokyo, giàu sang hào nhoáng hơn Las Vegas, văn hóa nghệ thuật cao hơn Ba Lê … Dưới sự lãnh đạo của đỉnh cao trí tuệ thì thành đô của chúng ta thông minh hiện đại hơn bất cứ thành đô nào trên thế giới này. Chúng ta phải lo cho dân, giáo dục, y tế miễn phí, đời sống tự do, an toàn, phẩm chất nhất thế giới. Tóm lại thành đô của chúng ta là nơi đáng sống nhất quả đất.
Nghe thế Đậu sướng rơn cả người, quên đi những chuyện bực bội mấy ngày qua. Đậu nói với vợ:
– Bà nó có nghe không? Thành đô này là nơi đáng sống nhất quả đất, mấy nay mình gặp chuyện xui cũng nhỏ như con thỏ thôi khắc phục mấy (năm) hồi!
Vợ Đậu ừ hử cho qua chuyện chứ biết nói gì, trong bụng còn tiếc đứt ruột vì cướp giựt mất cái điện thoại rồi, 2 tấn lúa chứ ít sao.
Chiều, người em họ
đi làm về sớm đưa cả hai vợ chồng Đậu đi ăn đặc sản. Quán đông nghẹt người, phải
chờ cả tiếng đồng hồ mới có bàn, lại ngồi chờ thêm một lát nữa mới có đồ ăn
bưng lên. Trong quán mùi hải sản tanh tanh, mùi nấu nướng chiên xào quyện với
mùi bia rượu đặc quánh. Mùi hơi người và mùi nước hoa xen vào… tra tấn lỗ mũi Đậu.
Đậu thấy khó thở quá, dưới quê quen mùi cứt bò hăng hăng ngái ngái, mùi bùn
thum thủm… vậy mà hít thở sướng hơn. Đậu chưa hết phân tâm vì mùi nhà hàng thì
tiếng hò dô dô, tiếng cười nói cãi vã đặc nghẹt tai Đậu. Đậu cứ lơ ngơ như người
cung trăng xuống. Ăn xong người em họ cầm hóa đơn xem, bỗng dưng mặt xanh lét:
– Tại sao mắc vậy? giá trên thực đơn ghi 1 mà sao hóa đơn tính đến gấp 3 lần?
Người phục vụ giải thích do tiền chênh lệch về phẩm chất của đặc sản, tiền phụ thu ghế và tiền phí khấu hao… Người em họ tuyên bố chỉ trả tiền đúng theo giá trên thực đơn. Hai bên cãi vã lời qua tiếng lại một chặp, bấy giờ tự dưng xuất hiện quanh bàn ăn mấy thanh niên xăm trổ vằn vện, vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng khoanh tay. Mặt Đậu đang đỏ vì mấy chai bia ấy mà nhanh chóng chuyển sang xám xịt, vợ Đậu run như cầy sấy, tay bấu chặt đùi Đậu. Người em họ của Đậu cũng chẳng khá gì hơn. Anh ta lặng lẽ móc bóp chồng đủ tiền rồi lặng lẽ kéo Đậu ra về. Trên đường về anh ta tức giận nhưng không làm gì được, cứ lầu bầu:
– Thôi thì cúng cô hồn, tụi nó chặt chém dã man, làm ăn gian dối, thề không bao giờ quay lại quán đó nữa!
Thấy trời chiều còn
sáng, cả nhóm ghé vào công viên văn hóa chơi, bên kia đường có tấm bảng ghi:
“Khu phố văn hóa” gắn cờ xí đỏ lòm, bên này đường đầy những khẩu hiệu chữ to
nhan nhản nào là: “Công viên văn hóa vững mạnh tiến lên”, “Thành đô sạch –
xanh- đẹp”, “Ứng xử văn minh nơi công cộng”… Đậu lẩm nhẩm đọc cho kỳ hết mà
lòng thơi thới quên ngay chuyện vừa bị chặt chém ở quán ăn đặc sản. Cả mấy anh em
đi bộ ngắm cảnh, nhìn ông đi lại bà đi qua. Chợt đằng xa có tiếng la thất
thanh, tiếng hét hãi hùng, tiếng khóc inh ỏi rồi thấy người ta chạy thục mạng …
Ba người hổng biết chuyện gì nhưng cũng tạm núp vô sau gốc cây dầu cho nó lành.
Những người vừa khóc vừa chạy miệng la oai oái:
– Thằng ngáo đá nó chém loạn xạ, chạy mau!
Chừng 10 phút sau lắng
bớt cả ba mới dám ló đầu ra, bấy giờ thấy mấy người bị chém máu me tùm lum, kêu
khóc inh ỏi còn thằng ngáo đá thì leo lên cột điện cao thế ngồi vắt vẻo tự bao giờ.
Đậu tò mò hỏi người em họ:
– Ngáo đá là gì vậy?
– Là mấy thằng hút xì ke, chích ma túy đó, bây giờ nó còn có loại ma túy tổng hợp mạnh kinh khủng, nó như viên thuốc, uống vô khiến người ta không còn biết gì nữa. Người chơi thuốc đó có thể làm bất cứ việc gì mà người bình thường không dám làm. Chơi ma túy đá nó có thể giết cả cha mẹ hay bất cứ người nào … Người chơi thuốc lắc, ma túy tổng hợp gọi là ngáo đá.
Đậu gật gù ra vẻ hiểu
rồi ngước nhìn thằng ngáo đá trên cột điện tỏ vẻ thán phục:
– Giỏi ghê vậy ta! sao leo lên được cột điện ngồi mà không bị té hay bị điện giựt?
Người em họ nói:
– Nhằm nhò gì, tụi
nó còn đi trên tường, chạy trên nóc nhà, đu dây điện nữa kìa vì tụi nó bị ảo
giác! Dân thành đô cũng quen rồi, phải sống chung với ngáo đá!
– Trời! Ghê vậy, có nhiêu vậy mà thành đô hổng giải quyết được sao? dân chịu sao nổi? sao nghe mấy ông lớn nói thành đô là nơi đáng sống nhất quả đất?
Đậu còn nêu lên bao
nhiêu câu hỏi tại sao khiến người em họ cười méo xẹo:
– Hơi đâu nghe bọn
ngáo đá nổ sảng anh ơi! Bộ anh hổng nghe người ta nói:”Miệng quan trôn trẻ”
sao?
– Ủa, mấy ổng cũng
ngáo đá hả?
– Trời! Anh đúng là
Đậu thiệt tình luôn đó! Mấy ổng nổ sảng quá nên dân thấy giống mấy thằng ngáo
đá nên nói vậy thôi!
– Phải chi mình đem theo cái vỏ lãi thì giờ lái taxi nước sướng biết mấy!
Ngoái đầu nhìn người
em họ, thấy vẻ mặt của nó đầy lo lắng. Đậu hỏi:
– Có chuyện gì mà thấy
mặt "căng" quá vậy chú em?
– Ráng đi nhanh hơn chút, về lo tát nước ra!
Đậu hổng hiểu tát nước
gì nhưng cũng hổng hỏi nữa, lo cố gắng đi nhanh hơn chút. Đội mưa lội nước về đến
nhà Đậu mới té ngửa ra. Nhà thằng em họ như cái hồ cá tra, nước ngập tới gối
luôn. Thằng em đã chuẩn bị sẵn bao cát chặn cửa, thế là cả 2 vợ chồng phụ nó
tát nước ra ngoài, tát sặc sừ luôn, những tưởng dưới quê mới tát nước lên giồng
ai dè trên thành cũng tát nước mà tát hộc xì dầu luôn. Thằng em họ chỉ cho Đậu
thấy vết ngấn nước trên tường:
– Anh coi nè! những
lần trước nước ngập sâu và ngập lâu hơn nên còn dấu!
– Ngập hoài chịu sao
thấu?
– Hổng thấu cũng phải chịu chứ biết chạy đâu giờ? mưa nhỏ ngập cạn, mưa lớn ngập sâu thậm chí không mưa cũng ngập. Nước mưa còn đỡ, nước thủy triều và nước cống tràn lên mới ghê, dơ thấy bà cố, đen ngòm, hôi rình, rác rến tùm lum. Tụi con nít nó đặt đồng dao hát tưng tửng: ‘Còn khá nước ngập mắt cá, la lối nước ngập đầu gối, lu bu nước ngập cu, lông bông nước lên tới hông, lù đù nước đụng vú…’ Người thành đô phải sống chung với ngập, hổng quen rồi cũng phải quen.
Chiều cùng ngày, người em họ chở vợ chồng Đậu ra bến xe để dìa lại quê. Bấy giờ Đậu mới để ý thấy lớp lớp người trên đường mặt mày che kín mít, ai nấy áo xống dài tay, áo khoác lùng bùng dù trời nóng như điên, đàn bà thêm tấm xà rông quấn phần thân dưới, tất vớ kỹ càng, đầu đội nồi cơm điện… cứ như Ninja trong mấy phim chưởng.
Dòng người bọc kín người, chen kín đường nhích từng tí. Trời nắng như đổ lửa, khói dầu xe máy và xe hơi tuôn nồng nặc, bụi bay bám trên mọi bề mặt, không khí ngột ngạt kinh khủng, tiếng gầm rú của động cơ xe muốn nổ tung cái đầu, len lách luồn từng tí, có lúc chạy trên vỉa hè nhưng rồi cuối cùng cũng vào được bến xe. Ngồi trên xe đò hạng sang mà người em họ đã mua vé trước giúp cho. Đậu dán mặt vào kiếng xe nhìn người ta tất tả tán loạn bên ngoài. Đậu thì thầm:
– Thôi hén, chào tạm biệt thành đô nơi đáng sống nhất quả đất! Tui dìa với quê của tui sướng hơn.
Tiểu Lục Thần Phong